NHÌN LẠI ĐỂ THƯƠNG” – THƯƠNG MỘT HÀNH TRÌNH, THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI LÀM THẦY
Vở kịch “Người thầy chân chính” năm nay bước ra sân khấu với chủ đề “Nhìn lại để thương” và bằng một diện mạo rất khác: mộc mạc hơn, thật hơn,và cũng đau đáu hơn từ những câu chuyện được góp nhặt từ chính hành trình trồng người của thầy cô Pathway.
Vở kịch không khoác lên mình lớp áo diễn xuất chuyên nghiệp, mà được khắc họa bằng chính thầy cô – những người vốn chỉ quen với bụi phấn, với bảng xanh, với tiếng trẻ con ríu rít mỗi ngày.
Các thầy cô đã “dấn thân” thêm một lần nữa để kể lại chính câu chuyện của mình.
Những nỗi niềm thầm lặng.
Những đêm về nhà vẫn mang theo ánh mắt của một đứa trẻ chưa theo kịp bài.
Những giọt nước mắt giấu vội sau cánh cửa lớp.
Những khoảnh khắc muốn gục xuống nhưng nghĩ đến học trò lại đứng dậy tiếp tục.
Và rồi, khán giả ngồi bên dưới cũng nhìn thấy bóng dáng chính mình đâu đó trong suốt những năm tháng “đưa đò”. Những mảnh ký ức như gom lại thành một thước phim “Nhìn lại để thương”.
Bởi khi nhìn lại, không chỉ thấy những khó khăn…mà còn thấy những đồng nghiệp đã cùng mình đi qua bao khó khăn đó, thấy sự tử tế nhỏ xíu nhưng đủ làm mình ấm cả hành trình dài, và cả niềm tin vào nghề – thứ đã từng lung lay lại sáng lên lần nữa.
Vở kịch khép lại trong những tiếng vỗ tay rộn rã mà ướt mềm cảm xúc vì ai cũng được chạm vào phần sâu nhất trong ký ức nghề của mình.
“Nhìn lại để thương” đơn giản, nhưng rất thật để “Thương mình – thương đồng nghiệp – thương học trò – thương cái nghề mà mình đã chọn và đang nỗ lực từng ngày” với trái tim vững vàng hơn.
Và sau tất cả những khoảnh khắc trên sân khấu, ánh đèn rọi vào những câu chuyện thầm lặng, chúng ta không thể quên đi những người hùng thầm lặng phía sau cánh gà.
Những con người đã dấn thân không kém gì các thầy cô trên sân khấu: lên kế hoạch, chuẩn bị từng chi tiết nhỏ nhất, nhắc nhở nhau khi vội vàng, lặng lẽ giữ cả một hành trình suôn sẻ để mỗi thầy cô có thể tỏa sáng. Họ là ban tổ chức, những trái tim chịu trách nhiệm, chịu khó và kiên nhẫn, là những người đã gieo niềm tin, truyền năng lượng, và bảo đảm vở kịch “Nhìn lại để thương” có thể đến tay khán giả với trọn vẹn cảm xúc.
Xin được gửi tới các bạn – những bàn tay, trái tim, và tâm huyết thầm lặng – lời tri ân sâu sắc nhất. Nhờ các bạn, những câu chuyện của thầy cô không chỉ được kể, mà còn được cảm nhận, đồng cảm và trân trọng, để cả hệ thống thấy mình trong đó, thấy nghề mình đang làm là đáng quý, và thấy tình đồng nghiệp thật sự là nguồn sức mạnh không gì thay thế được.
Cảm ơn các bạn – những người âm thầm dấn thân – vì tất cả những gì đã làm để hành trình “Nhìn lại để thương” trở nên thật, sâu, và ấm lòng đến vậy.
Và có lẽ, chỉ khi bước vào hệ thống Pathway, chúng ta mới thật sự nhận ra mình may mắn đến thế nào khi được sống, được trải nghiệm, và được đi qua những hành trình đẹp đến vậy.









